Màn trả thù CAO TAY của vợ dành cho chồng ngoại tình khiến anh phải S.ỐC NGẤT trong cay đắng – Là phụ nữ phải vậy!

Mặc cho chồng cay cú, bực bội, tôi vẫn không nói một lời nào. Anh ta hỏi tôi làm gì chứ? Khi anh ta ôm ấp cô bồ cũ, rồi lên giường với cô ta, anh có nhớ tôi không? Vậy mà bây giờ làm ra vẻ quan tâm tôi lắm.


– Em làm gì mà cứ đi đi lại lại thế?
– …
– Anh hỏi em không nghe thấy à? Sao không trả lời anh?

Mặc cho chồng cay cú, bực bội, tôi vẫn không nói một lời nào. Anh ta hỏi tôi làm gì chứ? Khi anh ta ôm ấp cô bồ cũ, rồi lên giường với cô ta, anh có nhớ tôi không? Vậy mà bây giờ làm ra vẻ quan tâm tôi lắm.

Tôi đã từng yêu thương chồng tha thiết và hy sinh cho anh ta thật nhiều. Đến nỗi, dù làm ra tiền nhiều hơn chồng, nhưng tôi luôn phân vân khi mua một chiếc áo mới cho mình. Vậy mà lại chưa bao giờ tiếc khi mua quần áo mới cho chồng hay bất cứ thứ gì chồng muốn. Tôi cũng có bao giờ tiếc tiền khi mua quà cáp biếu bố mẹ chồng, nhưng lại tiết kiệm với bản thân mình. Vậy mà…

Chỉ một lần bị hủy chuyến công tác, tôi quay về nhà, định sẽ cho chồng con một bất ngờ, để rồi chứng kiến chồng mình cùng người cũ đang quằn quại trên giường. Lâu nay tôi vẫn quan niệm rằng “Mắt không thấy thì tim không đau”. Đó là lý do tôi không bao giờ thử lòng chồng hay lục lọi tin nhắn điện thoại của anh, vì tôi sợ có ngày mình sẽ phải đau đớn nếu sự thật là anh phản bội vợ con.

– Vợ anh lúc nào về?
– Cô ấy đi Nha Trang công tác rồi, em đừng lo!
– Lỡ chị ấy về đột xuất thì sao?
– Vợ anh, cô ấy tin anh lắm nên không có chuyện về bất ngờ để kiểm tra đâu. Thôi em đừng hỏi nữa. Tận hưởng đi!

Tôi chết lặng, đẩy cửa phòng bước vào. Hai con người đó sượng sùng, vơ vội quần áo mặc vào.
– Vợ ơi, anh xin lỗi, anh chỉ…
– Sự thật phơi bày thế này rồi mà anh còn xin lỗi được sao?

Chỉ nói được nhiêu đó rồi nước mắt tôi rơi lã chã. Anh phản bội tôi. Tôi căm thù nhất là sự lừa dối. Tại sao anh lại phản bội tôi. Nếu tình yêu đã hết, anh chỉ cần nói rằng anh hết yêu tôi, tôi sẽ trả tự do cho anh ngay lập tức. Anh đâu cần phải dối trá thế này. Càng nghĩ tôi càng đau.

– Anh ngoại tình, em đau lắm nhưng đó là sự thật, và em phải chấp nhận chuyện này.
– Xin lỗi em, anh biết mình có lỗi với em và con.
– Không cần phải xin lỗi đâu anh. Vì không cần em và con, không cần gia đình này nữa nên anh mới đi ngoại tình mà!

Tôi cố nén nước mắt để bình tĩnh nói chuyện với anh. Tôi không muốn rơi bất cứ một giọt nước mắt nào cho kẻ đã phản bội mình.

Tôi không la mắng, không đánh ghen, không xúc phạm chồng. Tôi cũng không tra khảo anh hay quan tâm đến chuyện anh còn tiếp tục với cô ta hay không nữa. Tôi thản nhiên sống như chưa hề có gì xảy ra. Chồng đi chơi, đi nhậu về khuya tôi cũng không hỏi làm gì.

Mỗi chiều tôi đều thu xếp về sớm và nấu những món thật ngon. Đúng 7 giờ tối tôi sẽ dọn cơm ăn. Tôi không ngồi đợi chồng về mà cũng không để phần anh ta nữa. Ăn xong tôi dọn bàn, lên phòng dạy con học, chơi với con, đọc truyện cho con nghe.

Có hôm tôi thấy chồng về muộn, anh hỏi:
– Nhà còn cơm không em?
– …
– Em có nghe anh nói gì không?

Tôi chỉ khẽ nhíu mày nhìn anh rồi vào phòng, khóa trái cửa lại và ngủ. Mỗi đêm đi ngủ tôi đều khóa trái cửa, không cần biết chồng tôi làm gì, ngủ ở đâu.

Tôi cũng không vất vả quần quật với việc nhà nữa mà thuê giúp việc theo giờ, tôi dành thời gian đưa con đi chơi, dạy con học, xem phim hoạt hình cùng con. Tuyệt nhiên tôi không bao giờ nói với anh ta một lời, ngoại trừ những gì liên quan đến con trai tôi.

Mỗi sáng tôi dậy sớm, chạy bộ ra công viên. Cứ mỗi cuối tuần tôi sẽ mua hoa tươi về cắm, rồi mua thứ này thứ kia về bày ra nấu nướng cùng con trai. Tôi không rủ chồng tham gia cùng mình.

Thay vì để dành tiền mua quần áo mới cho chồng, mua cho mẹ chồng thức nọ thức kia, tôi đi spa, chăm sóc da, tôi làm tóc và đi cà phê với bạn bè, tôi còn cùng con trai đi du lịch nữa.

Những bộ quần áo cũ tôi xếp cho hết và mua luôn một tủ quần áo mới, tôi thay đổi luôn cách ăn mặc để gợi cảm, quyến rũ hơn. Tôi còn mua thêm nước hoa và mỹ phẩm. Đồng nghiệp ở công ty dạo này ai cũng khen tôi trẻ ra và xinh đẹp, phong cách cũng hoàn toàn mới.

– Em này…
– …
– Nói chuyện với anh được không?
– Chuyện có liên quan đến con không?
Nghe tôi hỏi đến đó, chồng tôi chán nản lắc đầu. Thỉnh thoảng thấy anh ta nhìn mình thèm khát, tôi cũng chẳng có cảm giác gì. Anh ta đã không còn cần mẹ con tôi, không cần gia đình, tôi hà cớ gì phải van vỉ lạy lục anh ta. Tôi sẽ sống cuộc sống của riêng mình, sẽ vui cuộc vui của riêng mình.

Nhiều hôm tôi ngủ dậy, thấy anh ta nằm co ro trên sofa, tôi cũng chẳng buồn đánh thức mà chỉ chuẩn bị cho hai mẹ con rồi đi.

Hôm nay, anh ta đã nhắn cho tôi một tin thật dài trên facebook: “Vợ à, anh xin lỗi. Anh yêu em. Anh cần em và con. Em đừng im lặng nữa có được không? Hãy nói chuyện với anh đi. Có nhiều hôm anh tỉnh dậy, thấy nhà cửa trống trải, vợ con đã đi hết mà buồn muốn khóc, anh thấy cô đơn quá đỗi. Hãy cho anh một cơ hội để yêu em lần nữa. Nhiều đêm anh chỉ muốn ôm em vào lòng, và hôn em, và chúng ta sẽ lại có những đêm mặn nồng, ngọt ngào như ngày xưa đó, ngày anh chưa mất em…”.

Cuối cùng rồi anh ta cũng thừa nhận là anh ta đã mất tôi. Thôi thì, đó là kết cục mà anh ta chọn lấy.

Sưu tầm
Danh mục: ,

Đăng nhận xét

[blogger][facebook]

Author Name

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.