TS - Cả nhà chồng bắt VỢ è cổ nấu 10 mâm cỗ 1 mình, chồng điên tiết : ” Dẹp, dẹp hết, ai ăn đi mà nấu “

Suốt 25 năm cuộc đời, tôi chưa từng gặp ai lười biếng, ỉ lại như mẹ chồng!

Hôm đầu đến nhà chồng ra mắt, tôi phát sốc trước chậu bát bẩn chưa rửa trong bếp. Chồng bát cao ngất, thìa đũa vứt tung toé,… Thấy tôi trố mắt ra nhìn, mẹ chồng cười cho đỡ ngượng rồi gọi tôi ngồi xuống ghế uống nước.

Nhưng vừa nhìn thấy bộ ấm chén, tôi suýt thì nhảy dựng lên. Đáy cốc đóng cặn vàng khè, dễ phải cả năm chưa rửa ấy chứ!

Sau này, chồng tôi mới bảo:

– Mẹ anh lười lắm! Anh là đàn ông nhưng việc nhà toàn anh làm ấy chứ. Đợt nay anh bận rộn công việc, tối muộn mới về nên nhà thành cái chuồng luôn.

Tôi nghe xong chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Bình thường mẹ chồng đã lười như thế, sau có tôi về làm dâu thì chắc mọi việc đều đến tay tôi hết!

Đúng như dự đoán, từ ngày tôi về, tất thảy mọi việc nhà lớn như: Rửa bát, nấu nướng, dọn dẹp, giặt giũ,… mẹ chồng đều “nhượng” lại hết.

Bà cả ngày chỉ nằm ườn nghe nhạc vàng, nếu không thì lại mang ghế ra đầu ngõ ngồi “buôn dưa lê”, cà kê với hàng xóm.

Điên tiết nhất là mẹ chồng cũng chỉ ở nhà suốt mà chẳng hiểu sao thay lắm quần áo thế không biết. Tôi chưa kịp giặt xong đống này thì mẹ chồng đã đùn ra đống khác. Mà khổ nỗi bà không những lười mà còn kẹt xỉ, bảo thủ!

Bao lần tôi đề xuất mua máy giặt, bà đều gạt đi, kêu tốn nước, hại điện, không sạch bằng giặt tay. Để rồi mỗi lần thay quần áo, bà lại ngọt nhạt:

– Ôi con dâu giặt giúp mẹ bộ quần áo nhé. Không muốn nhờ con đâu nhưng nay mẹ mệt quá.

Chắc mẹ chồng mệt vì nghe nhạc, buôn chuyện nhiều!

Càng ngày tôi càng chán nản với bà mẹ chồng lười biếng. Việc công ty vốn đã nhiều, giờ về lại hộc mặt làm việc nhà khiến tôi không còn hơi sức đâu để mà thở. Từ một cô gái xinh xắn, phổng phao, giờ tôi trông như con mắm tép vậy!

Buồn nhất là chồng tôi đi làm bận rộn, hầu như toàn tối muộn mới về. Việc trong nhà anh không chứng kiến cũng không nắm rõ, thành thử chẳng thể bênh vực tôi được…

Thứ 5 tuần này nhà chồng tôi có giỗ. Từ 5 giờ sáng, tôi đã dậy để đi mua thịt cá cho tươi ngon còn nước ngọt thì mua từ hôm trước.

Họ hàng nhà chồng tôi khá đông, lại còn nhiều chú bác, cô dì đang sống từ tỉnh khác về ăn giỗ, thế nên lượng đồ ăn phải nấu khá nhiều. Nhẩm tính sơ sơ, tôi thấy ít nhất cũng phải 10 mâm.

Mọi ngày mẹ chồng lười nhưng hôm nay là giỗ, tôi nghĩ kiểu gì thì bà cũng sẽ giúp một tay. Ấy nhưng không! Bình thường bà ngủ đến 9 giờ mới dậy thì hôm nay phá lệ dậy sớm trước được… 10 phút.

Cả sáng, bà thơ thơ thẩn cầm chổi quét nhà, phủi chỗ này một tí, phủi chỗ kia một tí, ra điều bận rộn lắm. Tôi gọi bà xuống giúp mình nấu nướng thì bà tỉnh bơ:

– Không thấy mẹ đang bận dọn dẹp nhà đây à? Có tí cỗ mà cũng không nấu được nữa hay sao?

Nghe cái tí của mẹ chồng mà tôi chỉ muốn lao lên nhà kéo bà xuống, chỉ tận mặt bà xem cái đống nguyên liệu như núi này có được gọi là tí không? Càng nghĩ, tôi càng ức, sao số tôi lại vớ phải mẹ chồng lười biếng đến thế!

Lát sau thì họ hàng nhà chồng lục đục kéo đến gần như đông đủ. Người ra kẻ vào tấp nập, không khí hân hoan như đón giao thừa.

Nhìn các cô, các chị họ đến mà tôi mừng lắm. Chắc mọi người cũng xuống phụ tôi không ít thì nhiều chứ.

– Bác ơi, bác phụ con nấu cái này được không ạ?

– Chị ơi, chị giúp em nhặt chỗ rau kia với…

Đáp lại lời tôi, tất cả các cô, các chị đều trưng ra bộ mặt mệt sắp chết. Người thì kêu nãy say xe, chóng mặt, người thì kêu đau bụng, đau tay. Không một ai xuống giúp tôi mà ở hết trên nhà, khoanh chân ngồi uống nước chè.

Hóa ra họ nhà chồng cũng lười y như mẹ chồng!

Ngó đồng hồ thấy đã gần 12 giờ mà tay chân tôi cứ luống cuống cả lên. Còn bao nhiêu món chưa nấu xong, mà giờ ăn thì đến nơi rồi.

Đúng lúc này, một bà cô nhà chồng đi xuống bếp để lấy lọ bột canh chấm xoài ăn. Thấy còn nhiều đồ chưa chuẩn bị, bà cô hốt hoảng:

– Ôi sao có tí cỗ mà mân mê lâu thế hả cháu. Thế này thì làm sao kịp giờ cho mọi người ăn. Cô tí nữa ăn xong còn có việc phải đi luôn đấy. Chết dở, dâu gì mà chậm chạp, đoảng thế không biết!

Mẹ chồng tôi ngó ra thấy vậy, cũng hùa theo:

– Nhanh cái tay lên con ơi. Có mấy mâm cỗ mà cũng không xong là sao? Chối thế không biết…

Câu nói ấy của mẹ chồng như giọt nước tràn ly vậy. Thử hỏi mẹ chồng, rồi tất cả các bác, các cô ở đây có ai một mình mà nấu được tận 10 mâm cỗ chỉ trong vòng mấy tiếng không? Họ đã lười thì chớ còn quay sang trách ngược tôi nữa.

Uất ức quá, tôi bật khóc nức nở!

– Ơ kìa, khóc cái gì? Ai làm cái gì mà khóc? Không nấu nhanh lên còn ăn vạ cái gì? – Mẹ chồng tôi sửng sốt.

Đúng lúc ấy thì chồng tôi về. Nhìn vợ ôm mặt khóc nức nở, người run lên bần bật, xung quanh thì một đống thịt thà, rau củ ngổn ngang, anh liền hiểu ra ngay mọi chuyện.

Đặt cặp laptop xuống đất, chồng tôi tiến lại phía vợ. Thế rồi không nói năng gì, anh vươn tay gạt hết đồ ăn trên bàn! Những tiếng choang, bịch cứ thế vang lên!

– Con làm cái gì đấy? – Mẹ chồng tôi hét toáng.

– Dẹp hết giỗ chạp đi, ai ăn tự đi mà nấu! – Chồng tôi hét lớn.

– Anh… đừng như vậy. Ở đây còn có các bác, các cô,… – Tôi hoảng sợ kéo tay chồng.

– Các bác các cô toàn người lớn nhưng cư xử cứ như trẻ con ấy. Tại sao không một ai giúp vợ cháu cả? Thử hỏi nếu mọi người phải nấu 1 mình đến 10 mâm cỗ thì có làm xong hết được không? Đã vậy còn quay ra trách móc cô ấy nữa?

Thế rồi chồng kéo thẳng tôi lên phòng, để mặc mẹ chồng lười biếng cùng họ hàng sửng sốt, há hốc mồm dưới nhà…

– Anh làm vậy là không đúng đâu. Dù sao các bác cũng là người lớn.

– Kệ các bác. Năm nào họ cũng đến ăn uống linh đình nhưng chả bao giờ giúp đỡ một tay. Anh cũng chán họ hàng như vậy lắm.

Ngập ngừng một lúc, chồng tôi lại nói tiếp:

– Còn về mẹ, anh cũng biết mẹ lười biếng suốt ngày đùn việc cho em. Tối nay anh sẽ sang nói chuyện nghiêm túc với bà.

Nghe chồng nói xong mà tôi không khỏi trào nước mắt. Thật may cho tôi vì lấy được người chồng biết yêu thương như vậy…
Danh mục: ,

Đăng nhận xét

[blogger][facebook]

Author Name

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.