Càng nghĩ, tôi lại càng thấy cái câu “Giàu đổi bạn, sang đổi vợ” quả không sai tí nào. Nói về điều này, gia đình tôi là minh chứng rõ ràng nhất!
Chồng tôi trước kia chỉ là anh thợ sửa loa, âm ly quèn. Mặc dù tay nghề giỏi nhưng anh chẳng hề có chí tiến thủ, ngày ngày cam phận đi làm thuê cho người khác.
Khi ấy, chính tôi là người đã động viên, khuyên chồng tự mở riêng một cửa hàng mua bán, sửa chữa đồ điện tử. Sau đó, tôi bán cả của hồi môn và vay thêm tiền để đưa anh lập nghiệp.
Không phụ kỳ vọng, cửa hàng của chồng dần trở nên nổi tiếng, làm ăn phát đạt. Không lâu sau, chồng tôi mở thêm được 2 cửa hàng nữa và đến nay đã lên tới con số 5!
Cuộc sống của vợ chồng tôi vì thế mà một bước lên tiên, tiền bạc tiêu xài rủng rỉnh. Thế nhưng nào ngờ, sự giàu có đã khiến gia đình tôi tan cửa nát nhà…
Từ ngày có tiền, chồng tôi thay đổi hẳn! Không còn là anh thợ quèn, quần áo nhếch nhác nữa, anh giờ tay đeo nhẫn vàng, tay cầm Iphone X, khuôn mặt thì vênh váo. Không chỉ vậy, chồng tôi còn ngang nhiên cặp bồ!
Hôm ấy, lúc vừa từ nhà mẹ đẻ về, tôi bàng hoàng nghe thấy tiếng cười khúc khích, tiếng rên rỉ đầy nhục dục trong phòng ngủ. Đạp cửa xông vào, tôi chết sững thấy chồng đang trần trùng trục quần nhau với ả bồ.
Nước mắt tuôn trào vì uất hận, tôi cứ thế xông vào túm tóc, gào thét hỏi sao anh có thể nhẫn tâm phản bội vợ.
– Em đừng có ầm ĩ lên nữa! Đàn ông phong lưu một chút thì làm sao. Chỉ cần không bỏ vợ, vẫn chu cấp đầy đủ cho vợ con là được.
– Sao anh ăn nói khốn nạn thế? Anh là đồ cạn tàu ráu máng, đồ vô ơn. Nếu không có tôi thì sao anh có ngày hôm nay?
– Thôi đừng có nói đến ơn huệ. Tôi được như bây giờ là do tôi giỏi. Tiền hàng tháng tôi đưa cô từ đấy đến giờ chẳng gấp chục lần số tiền cô vay cho tôi ngày trước à?
Chồng tôi sẵng giọng rồi bỏ ra ngoài. Ngồi một mình trong phòng, tôi cứ thế bật khóc nức nở vì uất hận, căm thù. Tôi yêu thương chồng, hy sinh vì anh ta đến thế, vậy mà đổi lại nhận được kết cục đắng chát.
Lau nước mắt, tôi xác định rõ mình không cần loại chồng bồ bịch trở trẽn này nữa. Thế nhưng, trước khi ly dị, tôi phải trả hết cho anh ta những đau đớn mà tôi đã chịu…
Sau hôm đó, tôi thỏ thẻ nói với chồng sẽ chấp nhận chuyện anh ta cặp bồ. Chỉ cần anh không bỏ vợ, không mang bồ về nhà là được.
Chồng tôi nghe vậy thì sướng cười tít mắt, khen tôi biết điều và hiểu chuyện!
Càng ngày, tôi càng ân cần, dịu dàng với chồng hơn. Thậm chí, tôi còn bỏ tiền triệu mua rượu thuốc cùng những thứ quý cho anh uống bổ thận tráng dương.
Lần nào sau khi ân ái, tôi cũng ngọt nhạt xin tiền chồng. Lúc thì để mua bảo hiểm phòng bất trắc, lúc thì để mua quà cáp cho gia đình nội ngoại hoặc đầu tư kinh doanh… Đang trong lúc đê mê, chồng tôi gật đầu đồng ý luôn.
Bên cạnh đó, tôi ầm thầm tẩu tán hết những tài sản giá trị trong nhà về nhà ngoại. Dần dần, số tiền mà tôi bòn rút được ngày càng nhiều…
1 năm trôi qua, tôi vẫn ngọt ngào với chồng y như cũ. Tối hôm trước, tôi lại thỏ thẻ đòi chồng “chuyện ấy”. Anh ta hớn hở đồng ý luôn nhưng lúc “lâm trận” thì sững sờ, bối rối lắm.
“Cậu bé” của anh ta cứ ỉu xỉu, không lên nổi. Loay hoay đến 30 phút mà không làm được gì, anh ta điên tiết, xấu hổ đỏ tím cả mặt. Thấy chồng như vậy, tôi vội ra vẻ lo lắng, hoảng hốt nhưng trong lòng thì dậy sóng hả hê.
Liếc nhìn bình rượu thuốc trên tủ đã hết nhẵn, tôi cười thầm trong bụng:
– Xem ra cao trăn có tác dụng rồi đấy!
Sáng hôm sau, tôi xách hành lý xuống nhà rồi vứt phịch đơn ly hôn trước mặt chồng:
– Ký đơn đi! Tôi không chịu nổi người chồng trơ trẽn bồ bịch như anh được nữa!
– Sao lại như vậy? Cả năm vẫn yên ổn, sao tự dưng lại giở chứng. Ly hôn cũng được, nhưng tôi sẽ không cho cô 1 xu nào đâu.
– Tùy anh thôi. Với tôi thế cũng đủ rồi, còn anh cố mà chữa bệnh bất lực đi nhé.
Nghe đến từ “bất lực”, nghĩ đến đêm qua, lại nghĩ đến những khoản tiền tôi xin từ trước đến giờ, chồng tôi mắt đỏ au, nghiến răng nghiến lợi, tay run run chỉ:
– Đồ khốn nạn! Hóa ra là cô hại tôi. Trời ơi, tôi thua mưu đàn bà rồi…
Nhìn chồng sắp sửa lao vào xé xác mình, tôi nhanh chân xách luôn valy chạy khỏi nhà. Ngồi trên taxi mà tôi không ngừng cười khẩy. Phải, anh đã thua mưu đàn bà rồi…
Đăng nhận xét