Nuôi con riêng của chồng suốt 15 năm để rồi nó chỉ đón mẹ ruột về căn nhà 6 tỷ ven hồ sống,...

Tận tụy chăm sóc con riêng của chồng suốt 15 năm mà cuối cùng người mẹ kế ấy lại ngậm ngùi nhận ra rằng mình chẳng có gì để con chồng lưu luyến hay yêu quý dù đã cố gắng hết sức.

Bà về làm vợ của ông ngày ấy, khi cậu con trai của ông đã 12 tuổi. Cái tuổi đó cậu bé có thể hiểu được rằng bố mẹ mình đã ly hôn và bà chính là người mẹ mới của cậu ấy. Suốt thời gian đầu tiên bà vô cùng đau lòng khi cậu con trai của chồng chẳng hề yêu quý mình.Thậm chí cậu bé còn gây ra vô số những rắc rối để bà phải đi giải quyết.

Dẫu thế nhưng với sự yêu quý của một người mẹ và bản năng của tình mẫu tử dù không mang nặng đẻ đau vẫn muốn được hết lòng chăm sóc con riêng của chồng. Lâu dần thì cậu bé con trai của chồng cũng đỡ ghét bỏ bà hơn.

Từ ngày về làm mẹ kế và sống trong gia đình chồng thì bà luôn cố gắng hoàn thành trách nhiệm của một người phụ nữ trong gia đình. Bà cố gắng nấu những món ăn ngon để cho con trai riêng của chồng ăn ngon miệng.

Lâu dần cậu bé không có ý phản kháng với sự xuất hiện của bà trong gia đình nữa. Chăm sóc con riêng của chồng khi ấy cậu bé mới chỉ là một cậu học sinh cấp 2 cho đến những ngày cậu con trai ấy trưởng thành học hết Đại học rồi tốt nghiệp ra trường đi làm.

15 năm không phải quãng thời gian ngắn, 15 năm tận tụy chăm sóc một cậu con trai không phải con ruột của mình bằng cả tình yêu thương khiến cho bà vô cùng trân trọng tình cảm thiêng liêng đó

Nhưng người ta nói có tốt đến thế nào thì bà cũng vẫn chỉ là một người mẹ kế. Trong mắt của cậu con trai thì bà vẫn chỉ là một người ngoài không phải người chăm sóc cậu hay phải chăng cậu bỏ qua tất cả suốt 15 năm chăm sóc của người mẹ kế ấy.

Nào ngờ ngày cậu con trai riêng của chồng không những không yêu quý bà mà còn chẳng thèm hỏi han bà mỗi khi bà ốm. Có lẽ mọi chuyện càng buồn hơn khi cậu con trai riêng của chồng làm ăn tấn tới, thành đạt thì cậu ấy chỉ đón có mỗi mẹ đẻ đến căn nhà 6 tỷ ven hồ sống rồi để người mẹ kế với bố mình sống với nhau.

Bà cũng buồn lắm, tuy nhiên cũng chẳng thể nào mà trách cho được. Ít nhất cũng vẫn có chồng sống chung với mình coi như đó là một niềm vui nho nhỏ đối với người làm vợ vậy. Còn làm mẹ bà không may mắn không thể trở thành mẹ nên đành phải chấp nhận mọi chuyện.

Tủi thân là thế nhưng bà im lặng không trách móc gì cậu con trai riêng của chồng cho đến nửa năm sau đó thì nó cưới vợ. Bà cứ tưởng mình chẳng được mời dự đám cưới luôn ấy chứ. Nhưng rồi bà vô cùng sốc khi đám cưới diễn ra, cậu con trai của chồng tay cầm míc xuống tận chỗ bà nắm tay bà đi lên rồi nói:

-Cuộc đời này con may mắn có đến hai người mẹ. Một người mẹ đã sinh ra con và một người mẹ đã dành cả tuổi xuân để chăm sóc con suốt 15 năm trời. – bà khóc lau nước mắt đang lăn dài trên má, cậu con trai nói tiếp;

– Hôm nay là một ngày vô cùng có ý nghĩa với con nên con xin phép được mời người mẹ đã chăm sóc con suốt những năm tháng qua lên đây để cảm ơn mẹ vì những gì mẹ đã làm cho con.

– Mẹ… – bà nghẹn ngào, cậu con trai ôm lấy bà rồi nói:

– 15 năm qua chưa khi nào con gọi mẹ là mẹ mà lúc nào cũng gọi là dì. Nhưng hôm nay con xin phép được gọi mẹ là mẹ, bởi vì mẹ xứng đáng với điều đó.

– Cảm ơn con.

Người mẹ kế khóc nhiều lắm, đám cưới ấy người ta không chỉ chúc phúc cho vợ chồng chú rể cô dâu mà họ còn chúc phúc cho một thứ tình cảm thiêng liêng khác đang hiện hữu ở đây. Hi vọng rồi cuộc sống gia đình nhỏ, gia đình to mãi êm ấm và hòa thuận. Có những người công dưỡng dục còn cao hơn cả công sinh thành vì nếu không có họ chăm sóc thì mãi mãi chúng ta chẳng thể nào lớn khôn vì thế hãy trân trọng cuộc sống mà họ đã đem lại cho mình.

Nắng Mai//Theo thể thao xã hội
Danh mục: ,

Đăng nhận xét

[blogger][facebook]

Author Name

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.